Để nỗi buồn không có chỗ đứng trong tâm hồn, nhiều người phải học cách chấp nhận và từng bước vượt qua
"Mặc dù đã 8 năm trôi qua nhưng tôi vẫn không bao giờ quên khuôn mặt rạng rỡ của An. Tôi nhớ từng cử chỉ, hành động, giọng nói, tiếng cười của em. Bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn buồn vô cớ khi đi ngang những nơi chúng tôi từng đi qua" - chị Ngọc Bình (29 tuổi; ngụ quận 10, TP HCM) chùng giọng khi kể về cô em gái sinh đôi qua đời ở tuổi 21.
Cố quên nhưng lòng vẫn nhớ
Bình và An là chị em sinh đôi, họ sinh ra và lớn lên tại TP HCM, cùng học một trường đại học. Tám năm sau khi em gái qua đời, mỗi lần nghe tiếng xe cứu thương, Bình vẫn rùng mình. "Buổi trưa hôm đó, chúng tôi còn ngồi ăn cơm với nhau, cùng chở nhau đi mua hoa về chưng. Em nói mệt rồi vào phòng nhưng một lúc sau tôi vào thì thấy em đã yếu, đưa đi bệnh viện nhưng em không qua khỏi" - chị Bình nhớ lại.
Đăng thảo luận