Những ngày này, mỗi lần đọc bản tin, xem các phóng sự về những thiệt hại thảm khốc do bão số 3 gây ra cho các tỉnh miền Bắc, tôi lại nhớ đau đáu về những ngày quê tôi chìm trong nước lũ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở làng Pheo, nằm ngoài đê ven sông Đà, thuộc địa phận xã Minh Quang (Ba Vì, Hà Nội). Từ nhà ra đến bờ sông, chỉ độ trăm bước chân. Chúng tôi đều biết mỗi khi nước sông đổi màu đục ngầu kéo theo những đám bọt lớn, là có lũ rồi đấy.
Mỗi khi nước sông Đà đổi màu đục ngầu kéo theo những đám bọt lớn, là báo hiệu Thuỷ điện Hoà Bình đang xả lũ. Ảnh: Minh Huệ
Biển nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về, ngồi trong nhà cũng nghe thấy tiếng nước lũ réo ầm ầm. Bố mẹ tôi bảo, chạy ra sông xem có củi không. Chị em tôi ra ngó, thấy nước lũ đã dâng lên tới gần bụi tre của nhà chú Thành cô Nguỵ. Vài đám củi rác lớn đang dập dềnh trôi trên sông. Trong lúc đó, bố mẹ tôi đã hạ chiếc thuyền nan vốn vẫn gác dưới mái chuồng lợn xuống, kiểm tra kĩ rồi khiêng ra bến sông.
Đăng thảo luận