Từng mùa Thu qua đi  第1张 Chương trình Festival Thu Hà Nội năm 2024 đã chính thức khai mạc tại không gian đi bộ hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội. Ảnh: Khánh Huy

Khoảnh khắc dịu nhẹ, xinh đẹp nhất trong năm, Thu Hà Nội luôn là điểm hẹn lý tưởng, mê hoặc tâm hồn bất kể ai, dù khó tính đến mấy. Trong cái nắng hanh vàng vô cùng xinh đẹp của cảnh sắc mùa Thu, tâm hồn tôi chợt ngân vang câu hát:

“Hà Nội mùa Thu, mùa Thu Hà Nội

Mùa hoa sữa về thơm từng con gió

Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ

Cốm sữa vỉa hè thơm bước chân qua”

Giai điệu bài hát, như đưa tôi hòa cùng giai điệu của mùa Thu, như phá tan bức bối trong lòng, khiến mọi ngóc ngách tâm hồn dần trở lên dịu nhẹ. Cuồng quay trong bao lo toan của cuộc sống, có nhiều lúc tâm trạng tôi dường như bị nhấn chìm vào những cảm xúc tiêu cực.

Vậy mà mùa Thu về, mang theo những cơn gió đẹp, thổi tan muộn phiền, giúp thanh lọc tâm hồn, khiến tôi như tìm lại chính mình, cân bằng cuộc sống, hòa mình vào thiên nhiên, hưởng thụ từng khoảnh khắc xinh đẹp của mùa Thu nơi đây.

Dẫu biết, mỗi mùa Hà Nội đều mang một vẻ đẹp riêng nhưng mùa Thu dễ khiến lòng người say đắm, thổn thức hơn cả. Tiết trời Thủ đô trong những ngày giao mùa tuyệt đẹp, mọi con đường, góc phố len lỏi tia nắng nhẹ, trong vắt và đẹp mơ màng, khiến lòng người xao xuyến bởi những con đường đầy lá vàng rơi. Những cơn gió heo may đầu mùa se se lạnh khiến không khí vốn nhộn nhịp nay bỗng trở nên nhẹ nhàng, hiền hòa, lãng mạn, mộng mơ và cũng dịu dàng hơn.

Cảnh sắc trời Thu Hà Nội quyến rũ đến nao lòng. Một trong những đặc sản của mùa Thu Hà Nội là những con đường đường rợp lá vàng bay. Ánh nắng hanh vàng không còn cảm giác nóng gắt nhưng vẫn vô cùng rực rỡ len lỏi qua từng hàng cây, kẽ lá, nhuộm một màu tươi mới lên nét đẹp cổ kính, dịu dàng vốn có của mảnh đất Tràng An:“Hà Nội mùa Thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ/Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu”.

Cảnh sắc, không gian Thu Hà Nội luôn mang đến trong tôi sự bình yên đến tĩnh lặng với vẻ đẹp huyền ảo và nên thơ. Đôi lúc tôi có cảm tưởng như chỉ cần một chiếc lá vàng rơi cũng khiến bao người phải ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của mùa Thu đang về trên mỗi con đường, góc phố... Và dù có là khoảnh khắc nào đi nữa thì Thu vẫn thế, luôn khiến ta nhung nhớ khôn nguôi, với thật nhiều những cung bậc cảm xúc, để rồi đôi lúc lòng ta tự nhủ:

“Hà Nội mùa Thu, đi giữa mọi người

Lòng như thầm hỏi, "Tôi đang nhớ ai?"

Sẽ có một ngày trời Thu Hà Nội trả lời cho tôi

Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi”

Và dẫu cuộc sống có luôn chuyển động hay xoay vần thì Hà Nội vẫn thế, cứ ồn ào sôi động, nhưng cũng thật tĩnh lặng, dịu dàng, ở một góc nào đó vẫn là phiên bản “đã đến là phải yêu Hà Nội” của những tâm hồn đồng điệu với vẻ đẹp đặc trưng riêng có có mảnh đất Thăng Long ngàn năm văn hiến.

Để rồi tôi chợt nhận ra, trong sự biến thiên của cuộc đời, chỉ có sự dịu dàng tinh khôi xinh đẹp của mùa Thu là bất biến, giống như sự trong trẻo thiện lương của con người sẽ giúp tâm trạng ta bình yên đón nhận mọi việc.

Chẳng có gì quan trọng bằng sự an nhiên nơi tâm hồn, sự khu trú của những năng lượng tích cực sẽ luôn đưa ta đến mọi nơi. Và tôi luôn thầm hỏi: Hà Nội trong tôi là gì? có những lúc câu trả lời chỉ chỉ đơn giản là khoảnh khắc tâm hồn được tĩnh lặng và bình yên ngắm từng mùa Thu đi qua: “Hà Nội mùa Thu, mùa Thu Hà Nội/Nhớ đến một người/Để nhớ mọi người”.