Lúc đầu chỉ chơi vài trăm nghìn, thắng thua không ý nghĩa gì, rồi tôi lún sâu dần lúc nào không hay, nhìn lại đã thua sạch 5 tỷ đồng.

Từng là kẻ có máu đỏ đen từ hồi còn nhỏ, trong khi gia đình không ai biết tới bộ bài là gì. Sau này, tôi phải bỏ nhà vào TP HCM để mong cai được. Đường cùng, tôi xin đi làm thuê, từ bưng bê ở quán nhậu vỉa hè, rồi vào công ty làm. Sau hai năm tu chí làm ăn, tôi tự mở được công ty riêng trong niềm vui của bố mẹ.

Tiền kiếm dễ, chẳng mấy chốc tôi lại sa đà vào cờ bạc, lô đề, và casino bên Campuchia. Không bất ngờ khi lại một lần nữa đưa tôi "sụt hố", mất công ty sau ba năm, mất tất cả những gì đang có, mất khoảng một tỷ đồng kiếm được, thậm chí nợ nần chồng chất. Lạc lõng, bơ vơ nhưng lòng vẫn nghĩ "chắc chắn mình làm lại được" nên tôi vẫn còn tự tin.

Tôi lại bắt đầu gây dựng lại, mở lại công ty, nhưng lần này không dễ như lần đầu nữa. Làm ăn khó khăn, những gì tôi am hiểu trước đó đến giờ đã thành lạc hậu. Năm 2016, thị trường xe công nghệ nở rộ ở Việt Nam, tôi liều mình vay tiền ngân hàng để mua xe chạy, chỉ mong duy trì cuộc sống. Làm tài xế là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, kể từ lúc lập công ty.

Tôi chăm chỉ cày cuốc, vì lúc này đã lấy vợ và sắp có con đầu lòng. Tôi phải lo cho vợ con trước đã chứ chẳng còn gì mà sĩ diện nữa. Chạy ngày chạy đêm, sau mấy tháng may mắn đã đến, tôi kiếm được vài tỷ nhờ kết nối được một vụ làm ăn. Nhờ đó, tôi mua được nhà, và có tiền. Tôi bắt đầu nghĩ đến những việc lớn hơn là chỉ chạy xe qua ngày. Tôi sống ung dung, đủng đỉnh, xin vào mấy công ty làm nhân viên để tích lũy thêm kiến thức, vì trước giờ tôi không học trường đại học chính quy về kinh tế mà chỉ học cao đẳng làng nhàng.

>> Cả nhà nói tôi quá đáng vì ép em gái ly hôn chồng nghiện cờ bạc

Sau mấy năm dịch bệnh, tiền tiêu cũng hết, tôi dự đoán kinh tế sẽ còn khó khăn, cầm tiền mặt sẽ vô cùng lợi thế. Vậy là tôi bán nhà, cầm tiền mặt để chờ thời. Mọi việc đúng như tôi dự đoán. Với mấy tỷ đồng tiền mặt trong tay, bao nhiêu cơ hội từ đất ngộp, đáo hạn, cầm cố... thiên hạ đang cần đến tiền mặt của tôi.

Khổ nỗi, đây cũng là lúc tôi biết đến cờ bạc online. Máu đỏ đen lại trỗi dậy, tôi lao vào cuộc chơi. Lúc đầu chỉ vài trăm nghìn đến một triệu đồng, thắng thua không ý nghĩa gì nhưng nó giải quyết được cái máu nghiện và thời gian rảnh rỗi của tôi. Rồi tôi lún sâu dần lúc nào không hay. Lúc đầu, cứ thua 10 triệu đồng là tôi điên tiết, xót xa lắm rồi. Cho tới lúc tôi thua sạch 5 tỷ đồng thì bản thân mới bừng tỉnh. Nhìn lại, tôi chẳng còn lại gì ngoài cái ôtô đang đi.

Mây tầng nào gặp gió tầng đó, chơi cờ bạc online lại cứ dẫn tôi tiếp xúc với người như mình. Một ông bạn tôi quen thua hơn 100 tỷ đồng. Người bố sau khi trả hết nợ cho con liên bắt bạn đi nước ngoài để cai nghiện. Thế nhưng, bạn vẫn không bỏ được bài bạc, vẫn vay mượn mỗi ngày 5, 10, 20 triệu đồng để nạp vào chơi. Bạn chơi hàng ngày và mỗi tháng vẫn thua đều khoảng 100 triệu đồng.

Và còn một ông bạn khác tôi quen, dù ở trọ nhưng ngày nào cũng "đốt" cỡ 10 triệu đồng vào trò đỏ đen. Một đứa em thì ngày đêm ôm điện thoại đánh bạc online, cứ 50, 100, 200 nghìn đồng mỗi ván... (cậu này ít tiền). Bọn tôi cứ sáng là hẹn nhau cà phê, rồi bàn tán, nạp tiền và nuôi máu cờ bạc online của mình. Tôi nhiều lần sợ hãi, biết rằng nếu không bỏ hẳn thì sẽ rất tai hại về sau. Tôi tự thề sẽ bỏ cờ bạc, còn khuyên cả anh em bỏ theo, nhưng rốt cuộc chẳng ai bỏ được.

Thua 5 tỷ, hết sạch tiền, mà tôi vẫn cố chấp, kiếm được vài trăm nghìn đến một triệu đồng là tôi lại nạp ngay vào chơi tiếp. Thậm chí, chỉ với 50.000 đồng mà tôi cũng ngồi chơi cả đêm.

Cờ bạc online có bịp không? Chắc chắn là có, đó chỉ là trò lừa đảo không hơn không kém, thậm chí còn thao túng người chơi đến mức làm cho người chơi đặt cửa nào theo ý nó( xóc đĩa, tài xỉu). Đám chúng tôi biết cả, hiểu rằng mình sẽ thua, nhưng vẫn say mê, thậm chí có khi còn hẹn nhau ra quán cà phê ngồi thâu đêm để chơi. Cái cảm giác thắng hay thua đều làm chúng tôi hưng phấn.

Trong nhóm, chỉ có tôi là kiếm tiền giỏi nhất, luôn cho anh em vay khi họ cần, vậy mà giờ cũng trắng tay. Lần này, tôi bắt đầu hoang mang thực sự, bởi mình đâu còn trẻ để mà tự tin nữa. Tôi thấy sợ hãi bản thân, sợ hãi những người bạn đó, nhiều lần tôi rời nhóm (online) và cấm mọi người liên lạc với tôi để nói về cờ bạc. Nhưng rồi đâu lại vào đấy.

Bây giờ, tôi đang có một dự án làm ăn được đánh giá là khá khả thi, nhiều bạn bè ủng hộ tham gia đầu tư ngay cả khi biết tôi đã hết tiền. Họ sẵn sàng để tôi chủ trì điều hành, tạo cơ hội để tôi lấy lại, thậm chí còn nhiều hơn những gì tôi đã dại dột ném đi. Nhưng, lần này tôi lại sợ. Tôi sợ mình sẽ không dứt được cái máu cờ bạc online kia, và tôi lại đánh mất đi cơ hội có khả năng giúp tôi làm lại cuộc đời này. Nếu tôi không dứt được cờ bạc để tập trung vào dự án, làm ăn, có lẽ sự nghiệp của tôi sẽ chấm dứt hoàn toàn. Tôi nên làm gì đây?

Sông Dài